Một số tác phẩm Trần_Cung_(nhà_thơ)

Tết nhà pha 

                        Năm mới sang rồi, năm cũ qua,

                        Đời tù mới, cũ khéo phôi pha.

                        Nghinh tân lễ mễ khiêng ty nét,

                        Bái tuế lom khom bế lập là.

                        Mặt trái đời kia toàn mặt quỷ,

                        Trò chơi xuân đó thiếu trò ma.

                        Mùi đời nếm trải ai sành sỏi?

                        Có biết mùi này… mặn nhạt a?

                             Nhớ nhà 

                        Tù đảo phương trời cảnh với ta,

                        Năm lần vắng mặt tết quê nhà.

                        Năm thêm tuổi nữa con chừng lớn,

                        Ngày đuổi xuân đi vợ hẳn già!

                        Mơ tết, mơ xuân, mơ tiếng pháo,

                        Nhớ nhà, nhớ cửa, nhớ chồi đa.1

                        Hai chân một chuỗi xiềng lê nặng,

                        Ra cửa trông về cố quận xa.

                                                            Côn Đảo, 1935. 

                             Đề lao 

                        Cuộc đời chiến sĩ thật ba đào,

                        Thấm thoắt năm lần bị tống lao.

                        Nhốt chặt con người tầng cửa sắt,

                        Vây riêng cõi đất bức tường cao.

                        Mong về cũng kém mong cơm sáng,

                        Nhớ vợ còn thua nhớ thuốc lào.

                        Cá mục, cơm hôi, xiềng xích sắt,

                        “Văn minh khai hóa” gớm ghê sao ?

                                               Đề lao Thái Bình, 1939                       

                             Trở lại gia hương               

Hôm qua mới thoát cảnh đau thương,

Ròng rã 5 năm mấy ngục đường.

Chân mới thoát xiềng, tay thoát xích,

Bước đi ngượng nghịu, óc bâng khuâng. 

Hôm nay trở lại gia hương,

Vườn cau xưa đã úa tàn xác xơ.

Lũy tre già đã bơ phờ,

Bèo tây lại nở ngập bờ ao ta. 

Tôi như người trong mơ,

Mừng quýnh lại buồn so,

Mừng - nhẹ mình rộng cẳng,

Buồn – tan cửa nát nhà. 

Nhà tôi người đến ở,

Về quê mà bơ vơ. 

Giã từ quê cũ, con thơ,

Gửi con ở lại quê nhà lại đi.

Nín đi con khóc nữa chi,

Cờ hồng rợp đất là khi bố về. 

                                                   1944